- Nhưng………
- Không nhưng gì hết! Mày đi biền biệt 6-7 năm trời, dì có cơ hội nuôi mày được ngày nào đâu? Dì để hợp cơm sườn mới mua ở trên bàn đó, ăn xong rồi uống ly cà phê sữa đá kế bên cho tỉnh ngủ rồi đi.
- Dạ! – Tôi đi vào nhà.
- Nè, chạy xe chậm thôi nhe con! Đường xá giờ ghê lắm.
- Dạ! – Dì tốt với tôi quá, quyết định ra đi ngày xưa là đúng hay sai?
Ngồi nhấm nháp ly cà phê và ngắm những chậu cây kiểng trong vườn, tối nhớ lại ngày xưa vì chúng mà bị chú tôi đánh gần chết. Hôm đó tôi vừa đi học về, thấy 2 con nhóc Ly và Trinh béo đứng khóc. Thì ra tụi nó chạy giỡn thế nào mà làm vỡ chậu kiểng chú tôi rất thích. Vậy là tôi đã nhận tội thay tụi nó và bị chú đánh đòn không thương tiếc. Chú tôi đi rồi thì 2 con nhóc chạy lại ngồi cạnh tôi, mỗi đứa ôm một tay tôi rồi khóc bù lu bù loa.
- Hai con điên! Có bị gì đâu mà khóc? – Tôi nhăn mặt đau đớn hỏi.
- Tụi em xin lỗi! Xin lỗi! – Tụi nó vừa nói vừa khóc, nhìn thương lắm.
Đang ngồi suy nghĩ thì chợt nhớ nên đi Sài Gòn sớm, đi lúc này vắng xe mà nhóc Ly cũng không đòi theo vì chưa thức.
- Đang nghĩ gì đó? – Đằng sau, nhóc Ly khoác cổ tôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét